nước đôi dòng,” Hữu Thỉnh dẫn dắt người đọc vào một thế giới của những hình ảnh thiên nhiên vừa quen thuộc vừa sâu sắc. Dòng sông không chỉ chảy giữa hai bờ, mà còn chảy giữa hai miền cảm xúc, giữa quá khứ và hiện tại, giữa những điều đã qua và những điều sắp đến. "Chiều vẫn chiều lưỡi hái" mang đến một cảm giác mơ hồ về thời gian – một thời gian trôi